Wellcome to my blog..
Thứ Ba, 11 tháng 12, 2012
Món. Quà. Hạnh. Phúc.
Con người sinh ra ai cũng nghĩ lúc khóc là đau khổ.Những giọt nước mắt chỉ dành cho nỗi buồn vị mặn đắng trên bờ môi.3 năm nay cứ mỗi khi gần đến ngày này tôi lại tìm một góc cho riêng mình.Tôi sợ phải nhìn lại những món quà trong ngày này.Tôi sợ cảm giác bàn tay tôi đưa ra nhận nó và rùi bàn tay yếu đuối vội buông xuống trào những giọt nước mắt mặn chát xót xa.Bước vào tuổi 17 tôi đã có một nỗi đau mà có lẽ nó là vết cứa sâu vào tim tôi nhất.Món quà cuối cùng của một người thân bên tôi đến giờ chiếc áo ây tôi vẫn cấp trong ngăn tủ chua một lần dám mặc nó.Vì tôi sợ vô tình làm bạc màu hay hỏng .Tôi nâng lưu món quà ấy như vật báu.Cứ gần đến ngày này cách duy nhất tôi chọn là im lặng.Dù bạn bè người thân đã thắp cho tôi những ngọn nến lung linh.
Cố gắng lôi tôi ra khỏi căn phòng băng kia bằng những bữa tiệp thật đầm ấm.Tôi vẫn giam mình trong căn phòng thân quen không một lời nói.Sự vô tâm lạnh lùng của tôi làm mọi người bên tôi tổn thương.Tôi biết cảm giác ấy.Nhưng tôi chưa thể rũ bỏ được quá khứ ấy.Tôi luôn nghĩ lúc khóc là lúc tôi nhẹ nhàng nhất..Nhưng hôm nay Tôi lại khóc trong nghẹn ngào.Trong dòng nước mắt không có vị mặn đắng mà vị ngọt của yêu thương và ấm áp.Lần đầu tiên Tôi cảm nhận vị ngọt trên má lăn xuống từng giọt. Tôi buớng bỉnh không biết đâu là yêu thương.Sự quan tâm của mọi người dành cho mình.Để bao người phải rơi nước mắt theoNhìn những vòng tay ấm áp.Những món quà vô giá Mẹ và Anh.Chị bạn bè dành cho tôi trong ngôi nhà thứ2 này Trái tim tôi như thắt lại.Tôi chỉ biết những dòng nước mắt ngọt lịm đang lăn nhẹ trên đôi má.
Một cảm giác đầy ắp yêu thương chỗi dậy.Tôi bật cười trong hạnh phúc.Vì bên tôi luôn có những vòng tay.Tôi chưa bao giờ nghĩ mình lại làm được những gì đó có ích khi nhận được quá nhiều tình cảm trong ngôi nhà này..Tôi luôn nghĩ mình mãi chỉ là đứa vô tâm và ích kỉ.Tôi đã cố gắng thoát ra khỏi ám ảnh về quá khứ.Những nỗi buồn sâu kín của tôi nó chẳng là gì so với nhiều người khác.Tôi đang sống tr0ng hai gia đình và có 3người Mẹ rất thương yêu tôi.Cho tôi những thứ quý giá mà có lẽ không ai có thể làm được.Tôi đã được cảm nhận tình thương chân thành và sự quan tâm của gia đình người con trai ấy.Một người tôi chưa bao giờ thấy nhớ nhung nhiều như này.Xa người ấy mỗi ngày tôi như hụt hẫng .Không còn những nụ cười trên môi.Tôi miên man và ngủ rất nhiều.Tôi đã đánh mất đi yêu thương của mình.Tại sa0 khi tôi chớm sờ tay vào hạnh phúc thì lại phải thử thách bằng cách xa nhau quá lâu như vậy?
Tôi phụ thuộc vào anh quá nhiều để giờ anh đi xa tôi trở lên yếu đuối thê thảm.Tôi đứng sững sờ nhìn những thứ thân quên anh tặng tôi.Trước sao tôi chẳng để ý những thứ đó.Nó rất bình dị không bóng bảy và có giá trị.Nhưng ngồi nhìn nó tôi lại thấy hình như nó là vật báu vô giá.Vì tất cả là bàn tay anh làm nó tặng tôi.Trong căn phòng nhỏ xinh xắn những món đồ ngổn ngang .Đi đâu anh cũng có quà kỉ niệm cho tôi.Lần nào cũng là những thứ anh tự tay làm.Tôi ôm lấy những thứ đo và bật khóc.Tôi ngốc và bướng đến vậy sao.Chưa bao giờ tôi để ý tới nó.Tôi cứ cất đại xếp vào một ngăn cho xong có bao giờ tôi nhìn ngó đâu.Sang nhà anh trong căn phòng xinh xắn tôi sững sờ giật mình.Sao nhiều thứ về tôi ở phòng anh vậy.Từ chú gấu bông hồi tôi nhỏ xíu chơi chán vứt vào xó nhà.Gìơ nó lại đk xếp ngay ngắn rất mới và đẹp trong tủ của anh.Những thứ tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ tìm thấy khi mất đi thì ở căn phòng anh đều hiện ra.Anh ngốc thật.Sao lại cố tìm lại những gì tôi đã không chân trọng và yêu quý.Những dòng chữ ngay ngắn trong mỗi kỉ vật làm tôi hoa mắt và chỉ muốn ôm thật chặt anh trong lòng nếu như anh đang gần tôi.
Tôi không biết nó là cảm giác gì.Nhưng tôi nhận ra cuộc sống của tôi đã không thể thiếu anh.Tại sao tôi lại cứ gầy vò bản thân như này.Nếu anh biết chỉ mấy ngày xa anh tôi chông như nào.Thì chắc anh sẽ không yên tâm đi đâu nữa.Vì anh đã rất yêu tôi.Gia đình anh cũng vậy.Bố mẹ anh thương tôi như con gái.Chăm sóc và chiều chuộng tôi như một cô công chúa.Tôi ấm áp khi ở trong vòng tay gia đình anh. Cuộc sống của tôi tuy nhiều mất mát nhưng quanh tôi luôn có yêu thương của mọi người.Vậy mừ có những lúc tôi đã trốn chạy khỏi vòng tay của gia đình nơi tôi coi như cuộc sống .linh hồn trái tim tôi.Tôi đã rời xa nơi tôi từng gắn bó trong xuốt quãng thời gian dài.Tôi muốn tim ra câu trả lời đâu là yêu thương thật sự .ngta nói cứ sống hết trái tim mjnk đừng mang trái tim tối tăm ra so đo với người khác.Câu nói ấy thấm sâu trong tim của tôi .!
Trong ngôi nhà này tôi còn có những người anh.Người chị luôn bên tôi cho tôi những kỉ niệm ngọt ngào ấm áp.Một cô pé vẻ ngoài nghịch ngợm như tôi lại rất hay khóc.Những lúc tôi muốn khóc.Tôi nhớ đến mẹ .Một người mẹ tôi may mắn gặp ở trên thế giới ảo này.Mẹ luôn cho tôi tình yêu thương vô bờ bến .Mẹ nói nếu khóc để vơi đi nỗi buồn thì con hãy khóc .Nhưng để suy sụp bản thân thì mẹ đau lòng lắm .Nếu chết đi để giải thoát cho mình được mẹ đã làm lâu rồi.Mẹ chỉ muốn nói con ơi cố lên.Cố lên.Tôi biết mẹ đang khóc ở bên trong.Nhưng mẹ phải kìm nén vì sợ tôi khóc to hơn.Tôi rất sợ làm mẹ buồn. Tôi yêu mẹ và chỉ muốn mẹ luôn cười vui vẻ.?
Trong gia đình có một người chị gái như một phần cơ thể của tôi.Chị cho tôi cảm giác an toàn mỗi khi bên chị..Ngày nào chị cũng gọi ,nhắn tin cho tôi .Khi tôi ngủ hay thức chị luôn ở bên tôi.chị lo lắng sợ đứa em gái bướng bỉnh ngủ say.Tôi biết ngoài miệng chị nói cười.Nhưng trong thâm tâm chị đang khóc và rất mệt mỏi vì đứa em gái như tôi.Chị cũng không biết khi đọc những dòng tin nhắn của chị dù đang rất đau thấu tim tôi vẫn có thể gắng hết sức đứng dậy.Chị như một nguồn sức mạnh giúp tôi trải qua những lúc buồn khổ nhất.Chị là người chị gái hiểu tôi nhất.Những khi buồn người tôi tím đến luôn là chị.Chị như một phần cơ thể tôi.Vì chị tôi đã cố vùng vẫy khỏi những bóng tối kia để trở về nơi bình yên.Tôi không còn thấy lòng nặng trĩu nữa..Tôi sẽ sống vì niềm vui hạnh phúc của người thân. một câu nói của chị đánh thức trái tim non nớt của tôi.Em lên biết em sống bây giờ là vì những người thân yêu bên em.Niềm hạnh phúc của mọi người là do em tạo ra họ đang chờ em đó.. Cảm ơn mọi người đã cho tôi nghị lực hơi ấm tình yêu thương trên ngôi nhà thân thương này.Tôi trân trọng những món quà vô giá mà mọi người đã dành tặng tôi từ trái tim
Dù chỉ là tượng chưng.Nhưng tình cảm bên trong nó là món quà giá trị hơn mọi thứ.Tôi biết đôi khi con người phải biết tha thứ.Tha thứ cho người mình đã từng rât yêu thương nó cũng giúp lương tâm thanh thản.Chẳng có gì là không thể nhớ mãi.Tôi cũng không muốn nơi thiên đàng bác và anh tôi phải nhìn bộ dạng tôi như này.Phải lấy lại sức sống và đấu tranh để dành lấy sự sống.Tôi sẽ sống thật chậm, thật nhẹ nhàng những giây phút bình yên nhất. Tôi chỉ cần lặng yên một chút thôi, nhẹ nhàng cảm nhận cũng một chút thôi. một vài giọt nước mắt và trầm lặng,!
Màn đêm yên tĩnh đến lạ thường.Cuộc đời tôi tưởng chỉ như cơn gió luớt qua nó đã cuốn trôi tất cả linh hồn sự sống..Những giọt nước mắt như vô hình ẩn sâu vẫn đọng trên khoé mi,Tôi cài tất cả vào chế độ im lặng.Cố nhắm mắt chìm vào giấc ngủ..Trong giấc mơ chập chờn.Tôi giật mình tỉnh .giấc giữa đêm vắng .Một giọng nói quen thuộc. giật mình như đang mơ.Chiếc điện như một thói quen khi ngủ tôi hay ôm nó vào lòng. có lẽ do ngủ mệt tôi bất chợt nhấn vào nút nào đo.và tôi ngỡ ngàng .Thì ra anh đã dành cho tôi những điều bất ngờ.Những câu hát như nghẹn lại.Tôi bàng hoàng bật dậy lắng tai nghe từng âm thanh.Một món quà vô giá anh dành tặng tôi trong ngày đặc biệt.Anh thật ngốc, anh biết tính tôi không hay tò mò nghịch gì trong điện thoại.Nếu không vì vô tính nằm nên nút đó thì chắc chẳng bao giờ tôi được nghe lời anh tâm sự của anh trước khi anh vắng. Anh đã cố gắng cầm điện thoại tôi ghi lại từng câu anh hát không chỉ một baì hát mà rất nhiều thứ anh làm tôi bất ngờ..Anh đang cố xoa dịu tim tôi bằng những lời yêu thương .Trái tim tôi như được gắn lại những mảnh vỡ vụn lành lại nguyên vẹn .?
Để ngày mai khi ánh bình minh lên sẽ đánh thức cả một bầu trời mới. Những tia nắng đầu tiên đẹp nhất. Về bên hạnh phúc đang vẫn kề bên tôi, về với tiếng gọi của một trái tim đang ngóng đợi tôi từng ngày. tôi sẽ cố nhìn về phía trước, nơi ánh sáng đang dần dần lên cao và những dải mây xanh trong lành .Những tiếng gọi thân thương của bạn bè.Gia đình tôi.Tiếng gọi của mẹ tôi.Anh chị .Em gái tôi và những người bạn bên.Tôi đang mở cánh cửa thật rộng ngoài kia có những người tôi yêu .hít thật sâu để cảm nhận tâm hồn thật thanh thản nhẹ nhàng
Một món quà vô giá của tuổi 20 làm trái tim tôi như sống lại với biết bao cảm xúc.Tôi biết số phận mỗi người được sinh ra không ai đuợc toàn vẹn.Hoàn hảo như mong muốn,ai cũng có những góc khuất.nỗi niềm riêng.Dù đôi lúc ta có buồn muốn khép tim lại thì ngoài kia con phố và dòng người vẫn tấp lập.Cuộc sống láo nhiệt sẽ không vì một mình ai đó buồn mà phải ngừng trôi .Biết thế rùi sa0 ta gồng mình có cố níu kéo những gì đã mất.Cứ chìm đắm trong khoảng hơ vô.Để mất bao ngày tháng suy sụp bản thân hại sức khoẻ .dằn vặt mjnk sống mãi trong quá khứ .Tôi muốn quay về hiện tại.Bước trên con đường hành trình tìm đến nơi tôi hằng mơ ước.Tôi muốn chạm tay vào đích. Tôi đã có một kỉ niệm đáng nhớ. Những bữa tiệp sinh nhật thật ngọt ngào yêu thương ấm áp .Mẹ và anh chị. bạn bè dành cho tôi.Tôi chắc chắn mjnk là người hạnh phúc nhất.Vì những ngườ bên tôi nhất định tôi sẽ kiên cường và mạnh mẽ. Tôi không muốn tôi mãi non nớt như một cô pé hay khóc nhè, yếu đuối, Tôi không còn là một đứa trẻ nhõng nhẽo đòi hỏi sự quan tâm.Tự tôi phải tiến về phía trước nơi cuối con đường..Chờ bàn tay thân quen nắm tay tôi thật chặt để giúp tôi vượt qua sóng gió.Mỉm cười thật tươi đợi yêu thương và hạnh phúc
Me ơi.Ut bắt đền mẹ và Anh.Chị làm út khóc rùi nek.Ut sẽ nhớ mãi món quà đầy yêu thương và tình cảm Mẹ và Chị cùng các anh dành tặng cho út..Con cảm Mẹ và gia đình đã tặng con một món qua vô giá .Con muốn gữi món quà này để nhớ mãi ngày đặt biệt mọi người dành cho con.! Cảm ơn các anh .Chị bạn bè dành cho Nhi những lời chúc thân thương đầy tình cảm , ấm áp trong ngôi nhà này.Đây chính là món quà hạnh phúc nhất của Nhi.Những vòng tay yêu thương thay cho trái tim Nhi gửi tới mọi người
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)