Wellcome to my blog..
Thứ Ba, 11 tháng 12, 2012
Mùa..Đông..Ngọt..Ngào...
Trải bước trên con phố quen thuộc vẫn con người này. Mỗi buổi tan trường vẫn bước trên con phố thân quen đi giữa dòng đời tấp lập..Nhưng sa0 lòng lại có những cảm xúc thật lạ.Không còn ngoảnh lại nhìn phía sau tìm kiếm xa xăm. Không còn giật mình mỗi khi nghe tiếng động mạnh hay giật mình thót tim khi tiếng còi xe tuýt tuýt..Hình như em già hơn nhiều nên những âm thanh kia cũng không còn rõ ..?Đi giữa dòng người xuôi ngược cũng không còn cảm giác sợ hãi. Trước kia nhìn ai âu yếm bên nhau giữa nơi công cộng chả ra sa0 cả... Ôi nhưng giờ sao em lại thấy ngưỡng mộ họ vì họ thể hiện tình yêu lãng mạng bên nhau cũng tốt chứ.?!Em đã từng rất ghét khi họ luớt qua chả thèm biết em đang buồn hay vui.. Nhưng giờ chính em cũng đang tận hưởng niềm hạnh phúc ấy. Đôi tay đan chặt lấy nhau.Bàn tay anh sao giờ lại ấm áp đến thế.? Bàn tay này đã cùng em vuợt qua bao mùa đông.Nhưng sao chưa bao giờ em cảm nhận hơi ấm như bây giờ anh nhỉ.Con đường ấy.Vẫn là em và anh cùng sánh bước trong cái lạnh ánh mắt anh nhìn em trìu mến siết chặt bàn tay em làm tim em run lên từng nhip...
Em cố bước thật nhanh trong cơn gió se lạnh khiến em co mình lại một cảm xúc chồng chềnh miên man như bản nhạc mùa đông dịu êm đang thì thầm bên tai.Chạy cảm xúc nóng bừng đôi má khi đứng trước mặt anh. .Em tìm cho mình một khoảng không yên tĩnh. Như một thói quen mở nhạc thật to và đôi tay em đặt từng ngón trên phím.Nhưng hôm nay không có những dòng nước mắt lăn trên má.. .Không cảm giác nhói đau mỗi khi bàn tay gõ lên nó.... Không còn những nỗi buồn khi nhìn về xa xăm ..Trong căn phòng thân quên vẫn những thứ quen thuộc nhưng sao giờ em lại thấy nó lung link đến lại thường. Phải chăng trái tim em đang được một phuơng thuốc diệu kì chữa lành nguyên vẹn.Không có những giận hờn.Không còn cảm giác tổn thương. ! Hôm hay em tự thưởng cho mình không gian bình yên và nghe những bản nhạc ru dương.Cảm giác đêm xuống thật yên bình.!
Mỗi khi rảnh mọi người thích đi chơi chạy khắp nơi tận hưởng những thứ mới mẻ và chìm đắm trong trò giải trí..Còn em như bà cụ n0n ngồi im lặng trong phòng đưa mắt qua khung của sổ nhìn ngắm dòng người xuôi ngược. Nhìn ngắm những chiếc lá bay bay nó mảng manh thật.?
Hình như những chiếc lá kia cũng mong manh như em vậy.. Biết đâu một ngày nào đó em cũng như chiếc lá rơi nhẹ trên dòng người xuôi nguợc và những bước chân vô tình sẽ dẫm nên không chút xót thương.? Em đã từng nghĩ mình nên sống vô tâm hơn nữa.Sống ngông ngênh hơn nữa. Không thích nói em sẽ trầm lặng, không bon chen .Và thể hiện cảm xúc thật để rùi em lại bị chà đạp trước lòng tin ..Em muốn mình vô cảm một chút. ích kỉ một chút. Nhưng em đã sai phải không anh?.Anh chính là người đến bên thay đổi tính ngang bướng cố chấp của em thành một cô pé biết lắng nghe.Anh giúp em biết vuợt qua nỗi ám ảnh quá khứ bằng cách yêu thương thật nhiều.Sống hết trái tim thì những vết thương kia nó sẽ được yêu thương của người khác chữa lành.
Em biết dù cuộc sống sẽ có nhiều sóng gió.Có nhiều cạm bẫy và có những lúc hờn ghen làm mờ đi lí trí .chắc chắn có rất nhiều đổi thay, Chính vì em sợ mọi thứ xung quanh nên đã có những lúc em thu hẹp giống như một bức tranh đóng chặt treo trên tường .Em chỉ còn là một tờ giấy đã bị những vết đen xấu xí làm mờ nhạt.. Nhưng anh đã không bỏ cuộc.Anh hy sinh mọi thứ.Anh cố gắng nắm tay em lôi em ra khỏi cơn mơ.Khỏi bức tranh trên khung cũ kĩ ấy.Anh dùng nước mắt rửa sạch những vết đen trên trang giấy thành một bức tranh trong trắng thuần khiết . Dùng chính máu trong trái tim vẽ lại tất cả thành một bức tranh đẹp nhất. hoàn mỹ nhất.?
.
Em đã từng sống vô cảm như là một trai tim băng . Từ khi em biết cảm nhận và biết dung động thì bắt gặp anh . Anh như ngọn lửa mãnh liệt thiêu đốt tảng băng .Ngọn lửa kiên cường đã không quản gió mưa vẫn cố gắng gữi ánh sáng nen nỏi không để nó bị dập tắt.Ngọn lửa chỉ mong mang những yêu thương xoa dịu tảng băng ấy.Và nó đã cảm nhận được sự chân thành tim nóng dần như được hồi sinh một lần nữa. Anh là ngọn lửa rực sáng soi từng bước chân em quay về. anh cho em .Một thiên đường mang tên ''Hạnh Phúc''
Anh như ánh nắng giữa mùa đông ,thiếu đốt trái tim em nóng bừng và tràn đầy sức sống ..Nếu có thể em muốn được ôm anh không ngượng ngùng e thẹn. Anh đến bên em không bỏ em đi giữa đường,không để em lại bơ vơ trong im lặng, Anh chạy đến bên em giữa phố đông người và đưa một bàn tay đầy hơi cấm bàn . Em đã được sống trong tin yêu.Tìm thấy một điểm tựa vững chắc.
Một tình yêu cao thượng kết hợp nhiều màu sắc. Nó không có màu lung linh sặc sỡ nhưng vững bền bởi kết hợp bằng niềm tin tuỵêt đối.Anh luôn mang đến cho em những bất ngờ ngập tràn hạnh phúc..Anh biết cách xoa dịu trái tim em không bằng những lời hoa mỹ .Anh dùng trái tim mãnh liệt của anh đánh thức một cô pé bướng bỉnh ngốc. yêu theo cách của riêng anh. nhẹ nhàng âm thầm nhưng sâu lặng..Anh không bao giờ đòi hỏi hay làm em buồn dù chỉ là ánh mắt. Mỗi khi bên anh em như được đắm mình trong cảm giác hạnh phúc.. Chính anh là người giúp em mở rộng trái tim.Sống mạnh mẽ biết trân trọng bản thân không buông xuôi một cách dễ giàng như trước.Vì em biết trên đời này luôn có một ngọn lửa nhóm lên ánh sáng mỗi khi màn đêm buông.Cho em vòng tay ấm áp khi đông về.! Em bất đầu thấy yêu mùa đông và yêu những người cạnh em.
Dù mùa đông mới bắt đầu nhưng em sẽ không thấy lạnh vì em biết luôn có anh ở bên
Cảm ơn anh đã cho em những hương vị ngọt ngào ấm áp khi đông về.!
Suzi Quỳnh Nhi. Hà Nội Ngày 1/.11/2012
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)