Wellcome to my blog..

Thứ Ba, 11 tháng 12, 2012

Nếu. Thời. Gian. Ngừng. Trôi..


Cuộc sống này phải chăng luôn có những quy luật thật nghiệt ngã.  ngta thường hỏi nhau.Nếu còn một ngày để sống bạn sẽ làm gì.nghe thật ngớ ngẩn có người không nghĩ vội trả  lời.tranh thủ ăn chơi cho đã. có người lại nói đi du lịch khắp nơi.v.v.v  Còn tôi  lại nghĩ nếu chỉ còn một ngày được sống tôi sẽ sống thật vui ,dành chọn một ngày bên gia đình và những người tôi yêu. để tôi bước đi trong thanh thản nhẹ nhàng và không hối tiếc..Cuộc sống là vậy  cứ mải miết rong chơi không biết một ngày nào đó.Bỗng dừng lại và hối tiếc những gì của ngày hôm qua. những giọt nước mắt năn.Sao ta nhận ra nó quá muộn màng.Đã bao lân đôi mắt tôi phải chứng kiến những cảnh chia ly đau khổ.Đã bao lần tôi đúng chết lặng nhìn người thân dần mòn rời  xa..!?Mong sa0 ngang trai và cay nghiệt của cuộc sống sẽ không sảy ra nữa! ..giá như.!Con người bừng tỉnh sớm hơn chút nữa không đánh mât quá nhiều thời gian vào những cảm xúc bồng bột biết gữi gìn bản thân  sức khoẻ thì....giá như có thể bắt đầu lại mà không lo sợ.làm ai đó phải khổ.giá như đừng rơi vào.!Nhưng số phận sao tránh được  đây!Phải than trách ai khi đã sắp đặt sẵn rùi phải ngồi buồn ư.!không bao giờ.tại sa0 phải buồn khi xung quank biết  bao người họ sống còn vật lộn với bao khó khăn và  chiếc lá vàng kia còn cố gắng đứng ra chống chọi với mưa gió khắc nghiệt.sao ta cứ dại khờ đánh mất những tháng ngày tuơi đẹp.!lãng phí chuỗi ngày hiếm hoi ngồi than thở





Nhìn lại chặng đường đi qua tôi thấy mình thật nhỏ pé mờ nhạt.Khi muốn làm lại.Muốn quay đầu lại nơi mjnk bắt đầu thì đôi chân dường như đã kiệt . Từng tia hy vọng mong manh mờ ảo.gía như con người nhận ra giá trị cuộc sống đáng quý như nào thì..Nhưng không sao. Nhìn ngoài kia còn bao người kém may mắn và không đuợc hưởng cuộc sống ấm lo sung sướng  ..Những ngày qua vào  thăm bạn và ở trong đó chứng kiến bao cảnh lá vàng nhìn những chiếc lá xanh lìa cành.Trong tim tôi cứ nhói lên từng nhịp.Nhin những khuôn mặt gầy hốc vì thức đêm hồi hộp chờ đợi .tưng hơi thở mỏng  mong yếu ớt.Những cơ thể không được vẹn nguyên mà họ vẫn gắng từng nhịp để chống chọi với tử thần cơ mừ..Những giây phút hồi hộp đến nghẹt thở rùi vỡ ào nước mắt vì có ai đó đã may mắn vuợt qua giữa  bóng đêm và ánh sáng.Tôi cứ miên man suy tư và cũng chìm đắm trong cảm xúc ngẹt thở kia. Nhìn những chiếc ống thở khó nhọc và từng nhịp tim yếu ớt đến đau lòng..Họ vẫn gắng gượng để dành sự sống.Dù mất mát trên cơ thể làm họ biến dạng khác thường.Sao một người  còn nguyên lành lại cứ vu vơ và buồn nhở.thật ngu ngốc khi vùi chôn những ngày tươi đẹp của lứa tuổi hồn nhiên nhất vào những suy nghĩ tiêu cực kia.. Tôi cũng chỉ như hạt mầm mới bất đầu cố gắng nhú khỏi mặt đất  .Cố gắng vùng vẫy vươn mình lên để hứng những hạt mưa thu dịu mát và mọc những chiếc lá  non đầu tiên 

Tôi chỉ chớm bước sang  cái tuổi bắt đầu biết nghĩ nhiều cho người thân .thêm chút chín chắn của đứa con gái ham nghịch ngợm! biết nghĩ cho những người bên tôi.sống trách nhiệm hơn không còn hờn dỗi hay khóc một mình nữa. Tôi ước gì sự cay nghiệt của số phận sẽ không đến gia đình và những người bên tôi .Tôi sợ mỗi khi trời lạnh.sợ bóng tối sợ ai đó ép tôi  phải nói ra những thứ mjnk chôn dấu trong lòng.Tôi biết mọi người rất sợ những khi tôi im lặng.Tôi biết mjnk sống ích kỉ.Nhưng tôi đã từng chứng kiến bao cảnh  đau khổ kẻ đi xa người ở lại sống những chuỗi ngày đau đớn về thể xác và tinh thân rùi..Xin ai đó đừng hỏi và  buồn.Người ta thường nói đau một lần chứ đừng để đau âm ỉ.Tôi đã suy nghĩ và chọn lựa,tôi biết sẽ làm nhiều người thấy bất an và hoang mang.nhưng cuộc đời con người sinh ra đã mang cho mình số phận thì làm sao có thể né tránh  được đây!.Dù tôi biết làm như này.Tôi rất tàn nhẫn.Tôi chỉ mong nhìn thấy nụ cười hạnh phúc chứ không mong những giọt nước mắt rơi.Tôi biết sẽ rất khó chấp nhận nếu một ngày bỗng nhiên mất đi người bên mình.Tôi không thể nói ra vì tôi sợ cảm giác kia ùa về.!Tạo hoá đã sinh ra con người có một mạng sống , một cơ thể khoẻ mạnh.một trái tim.Nhưng  lại cho nhiều nỗi đau .Nhưng nỗi đau như từng chiếc kim châm từng nhát vào tế bào  nhắm mắt chịu đựng từng tia hy vọng cứ ẩn rùi hịên.Cố gắng rùi sẽ qua.Tôi luôn nhớ câu chị gái tôi thường nói mỗi khi tôi lảm nhảm buồn .Nắm chặt tay chị đừng buông tay chị.Vì em là một phần cơ thể c/s của chị. Chắc rùi vì Chị và tôi đã gắn bó  với nhau như một cơ thể  chỗ nào trên cơ thể tôi đau tôi biết chị cũng cảm nhận được và ngược lại..Nhưng tôi lại muốn  tất cả những gì  không hoàn hảo và thiếu may mắn cứ chút hết vào tôi.Tôi  đã được cuộc sống ưu ái hơn chị nhiều lắm rùi.sức chịu đựng hơn hẳn mọi người .Tôi vẫn cười như hoa mùa hè và quậy như con quỷ nhỏ.!( đây chỉ là cảm nhận cuộc sống chứ không cảm thiệt nhé ai kia đừng có nghĩ bậy khóc nhé xí bi giờ)..haizz..Ngốc thật chả hiểu sao dạo nì tôi hay đặt ra những câu hỏi ngớ ngẩn thế này.Tự nhiên ngồi bên anh.tôi hỏi. Nếu em ngủ say thật say. Em muốn làm một cơn gió nhẹ nhàng bay thật xa. Xa khỏi nơi này anh buồn không.!Chỉ là giá như thôi .Anh ôm tôi thật chặt rùi nói ....anh sẽ chui vào giấc mơ nắm tay em và cùng em tung tăng khắp thế gian.Dù em ở đâu anh cũng theo em và không buông tay.Đừng chạy trốn nữa cô pé ạ.Anh sẽ mãi là cây cổ thụ to nhất để khi mất phương hướng em  vẫn nhìn thấy anh.luôn che chở bảo vệ em đi hết chặng đường .Dù bóng tối hay đêm đông lạnh giá chỉ cần được bên em.Hạnh phúc của anh là vậy đó.Tôi không biết nói gì nghoảnh mặt về phía xa vì tôi biết nếu nhìn vào ánh mắt kia tôi sẽ lại..(chỉ là giá như thôi mà có người đã lơ lửng rùi nói ra hết suy nghĩ.. mềnh thiệt thông mình nếu mà chui vào trong đới chít chắc vì chả còn cọng râu hay tóc nào nữa ấy chớ hehe).Tôi không biết làm như này là đang đúng hay sai. Nhưng nhìn vào ánh mắt anh.Tôi biết anh đang hạnh phúc .dù nó mong manh và  không biết sẽ tan vỡ  như pha lê bất cứ lúc nào .Nhưng it ra tôi đã làm được điều mà gia đình  mong muốn và đang bước trên con đường trải đầy yêu thương.Con người sống đâu biết ngày mai sẽ ra sa0. Tại sao cứ phải suy nghĩ quá nhiều.quá rắc rối nhở.Hãy sống thật vui và ý nghĩ cho hôm nay và ngày mai.Đời có sinh ly tử biệt.Đâu ai biết trước số phận.và ai biết được ngày nào đó sẽ ngủ say không bao giờ tỉnh lại. Vậy đuợc sống được yêu thì hãy cứ hưởng những gì mình đang có và biết đâu.Ngay mai sẽ có những tia nắng trải dài thật đẹp

 Một ngọn nến pé nhỏ có thể thấp sáng cả bầu trời về đêm tuy yếu đuối nhưng vẫn tảo sáng lung linh  .!  Tôi tập sống hồn nhiên, vui tươi..quậy phá hết mình..không yếu đuối..

Tôi không  bỏ cuộc và buông xuôi cuộc sống một cách hèn nhát tôi mãi là cô pé ngang tàn... và dã man  ???

Dù biết mai có nhiều giông bão nhưng tôi chấp nhận đương đầu  với mọi khó khăn để mang bình yên đến bên những người tôi yêu!

Một con đường rộng lớn bên  người thân .Nơi ấy  trải đầy nắng vàng rực rỡ 



.

.