Wellcome to my blog..

Thứ Sáu, 6 tháng 12, 2013

Hạnh phúc là được sống và yêu thương


Đã k0 ít lần tôi tự hỏi cảm xúc của mình bây giờ trôi về đâu mà tôi k0 thể nào còn gõ ra trên bàn phím từng dòng thân thương như ngày xưa được nữa. Lâu lắm rồi, k0 chỉ riêng tôi, mờ rất nhiều người đã nhận ra rằng tôi ít trải lòng mình hơn trên trang viết. 
Tôi rất nhớ ngôi nhà này. Nhớ Mẹ. Nhớ các Anh Chị của Tôi. Nhớ những người bạn .Nhớ những cái comnet đầy niềm vui cũng như nỗi buồn..Tôi đã xa nơi này gần 1Năm rùi. 1năm biết bao đổi thay. Nhưng tình yêu tôi dành cho nơi này vẫn còn như ngày đầu tiên. Tôi đã phải tự kìm nén bản thân rất nhiều .Những dòng nước mắt cứ trào ra trên tay tôi mỗi phím gõ..Tôi phải mạnh mẽ., Lúc nào thâm tâm tôi cũng phải nhắc nhở tôi như vậy..

Tôi k0 biết phải giải thích điều đó như thế nào, vì chính bản thân sao bây giờ tôi vô cảm đến thế... Có lẽ khi tuổi hồn nhiên sống hết minh vì mọi người đã qua...Tôi sống thực dụng hơn., cũng là lúc tôi nhận ra rằng tôi biết giữ cho mình nhiều hơn, giữ những dòng cảm xúc chực trào rực cháy trong tim..




Đôi khi tôi k0 biết mình nên vui hay buồn trước những đổi thay k0 nằm trong ý nghĩ của mình như vậy nữa. Chẳng trái tim nào muốn đau, chẳng ai muốn vật lộn với những dòng nước mắt, nhưng nếu k0 có những lần đối diện với những cảm xúc đó, có lẽ sẽ thiếu vắng đi vị mặn của cuộc đời.

Tôi luôn cuộc đời bằng ánh mắt lung linh và trái tim rạo rực của cô gái thủa nào khi cùng người bạn trai đi dạo dưới hàng cây hoa sữa năm xưa.Anh nắm tay tôi thì thầm bên hương hoa sữa. Anh yêu em cố bé ạ.Cái cảm giác nâng nâng lần đầu tiên thấy tim đập nhanh loạn nhịp và đôi má ửng hồng bối rối. Những giây phút thật hạnh phúc bên anh..




Tôi cảm ơn ông trời  trao cho tôi  hạnh phúc được sát cánh bên người đàn ông mà tôi yêu tha thiết ấy.Từ khi yêu anh tôi nhìn cuộc đời bằng đôi mắt bao dung, bằng trái tim vị tha và k0 ngừng cố gắng. Chặng đường phía trước còn dài, phải đi để còn nắm lấy hạnh phúc của anh và tôi nữa chứ.

Bước trên chặng đường ấy cùng anh, tôi học được cả cách chế ngự nỗi buồn quá khứ bằng một nụ cười mãn nguyện. . Mỗi ngày, tôi nhận được rất nhiều những lời động viên dịu dàng và những dạy bảo khắt khe đầy yêu thương của anh và những người đang cùng tôi sống. Tôi biết ơn anh rất nhiều,  nhiều lần tự hỏi k0 biết mình phải làm gì, phải yêu thương như thế nào để cho đúng , để xứng đáng với niềm tin yêu của anh..Xứng đáng vs sự hy sinh thầm nặng của anh bên cạnh tôi suốt 11 năm qua. 

 Hạnh phúc của tôi là được bên anh mãi mãi. Anh là nơi tôi thấy tâm hồn  thật bình yên…
Anh luôn ở cạnh tôi khi tôi vấp ngã hay thất bại trong cuộc sống…
Anh là nơi tôi luôn luôn nhận được yêu thương và dạy bảo mỗi khi tôi làm sai điều gì…
Ở bên anh tôi có thể sống thật nhất mà k0 phải tạo cho mình một vỏ bọc nào cả…
Anh hy sinh mọi thứ vì tôi mờ k0 đòi hỏi bất kì điều gì…
Anh là điểm tựa quan trọng nhất trong cuộc đời tôi .
Anh trao cho tôi  hành trang quý giá nhất để bước vào ngưỡng cửa cuộc đời. ..

Anh là người mang tôi từ bóng đêm tối tăm quay lại nơi có những ánh nến thật đẹp. Nơi ngập tràn tình yêu và hạnh phúc.

 


 Nếu cứ sống như tôi vẫn luôn sống, Yêu anh như bây giờ vậy đã đủ chưa? Hay tôi phải cho nhiều hơn thế nữa? Yêu anh nhiều hơn nữa... Những người được nhận là những người hạnh phúc, nhưng chẳng phải, tôi cho đi tôi sẽ còn hạnh phúc hơn sao. Người ta bảo hạnh phúc hay khổ đau cũng do con người mà nên. Nếu thế thì, cứ tin và cứ làm những điều tốt đẹp,

Tôi biết rất nhiều người luôn so sánh cuộc sống của tôi với cuộc sống của mọi người rui từ đó trở nên tự ti. Nhưng đó thực sự là điều vô cùng k0 cần thiết
bởi mỗi con người đều có một số phận. K0 có hạnh phúc nào là trọn vẹn cả, tôi may mắn ở mặt này thì bất hạnh ở mặt khác, có điều tôi k0 nói ra mờ thôi, thế nên tất cả những gì của tôi trước mọi người là hình ảnh của một người con gái thật hạnh phúc.

Tôi cũng thấy mình hạnh phúc thật nhưng tôi cho rằng hạnh phúc đó k0 phải từ trên trời tự nhiên rơi xuống. Đó là cả một quá trình đau khổ mờ mọi người biết đấy, đấu tranh với lý trí, đấu tranh với trái tim là những việc làm k0 đơn giản. Để có một tôi trưởng thành như ngày hôm nay tôi đã phải trải qua biết bao đắng cay và nước mắt. 

Hạnh phúc có thể xa tận chân trời, hoặc cũng có thể gần ngay trước mắt

Hạnh phúc k0 phải một người toàn vẹn, toàn mỹ, cũng k0 phải đạt được danh vọng hay tiền tài...



 Đến bây giờ nhìn lại, tôi biết mình được nhiều. Và điều quan trọng hơn cả là tôi tìm thấy được ý nghĩa của cuộc sống. Tôi k0 tài giỏi bằng ai. Nhưng ít nhất tôi có một gia đình hạnh phúc.. Tôi còn rất nhiều những thứ khác, nhỏ thôi nhưng lại có tác động mạnh mẽ và làm đầy cuộc sống của tôi mỗi ngày. Giá trị cuộc sống chắc chắn k0 nằm ở việc ai giàu có hơn mờ là ai được sống thật với con người của mình nhất. Mọi vinh quang hay vấp ngã suy cho cùng cũng đều là những bài học ngọt ngào của cuộc sống.

Nếu có vấp ngã hãy tìm cách tự mình đứng dậy vì tôi cho rằng chỉ những ai từng vấp ngã và tự đứng dậy được trên đôi chân của mình thì họ mới có thể tiếp tục đi tiếp trên đoạn đường còn lại. Nhưng tôi muốn gửi một cái nắm tay của tôi nếu như tin rằng nó sẽ tiếp thêm nghị lực . Tôi cũng k0 biết phải giúp mọi người xung quanh tìm lại được ý nghĩa của cuộc sống bằng cách nào nhưng với tôi, cuộc sống luôn ý nghĩa.


Tôi sống chưa đủ lâu, nhưng cuộc sống của những người trẻ tự cho mình quyền vấp váp tin rằng đã đủ để biết được ai là người xứng đáng để mình tin. Chọn lựa một ánh mắt trong hàng triệu ánh nhìn ta bắt gặp trên đường để đi cùng nhau chẳng phải một điều dễ, cớ gì để k0 học lấy cách mà nâng niu?


Cuộc đời vốn k0 giản dị như cách người này tặng người kia một viên kẹo đường, rồi mỉm cười tin rằng bây giờ và vĩnh viễn về sau trên môi luôn ngọt ngào đến thế. Đã qua rồi cái tuổi tin rằng chỉ cần mình sống tốt, và cuộc sống sẽ cười. Cái tốt của mình, còn phải đặt trong hàng ngàn cái tốt khác nữa, có khó quá hay k0?


Để một người đi qua cuộc đời, suy cho cùng vẫn luôn là một điều đáng tiếc, dù họ có mang đến cho tôi điều tồi tệ thế nào đi chăng nữa. Một bàn chân đi qua, thì kỉ niệm vẫn còn đó, vết thương còn đó, nỗi buồn và cả niềm vui vẫn ở đó, dù thời gian có đi dài đến bao nhiêu…


Có thể trong một khoảnh khắc nào, mọi người và tôi đều rơi vào trạng thái mờ ngta cho rằng đó là "bước đường cùng" nhưng bây giờ, khi đã đi qua nhiều con đường như thế, tôi nhận ra cuộc sống là chuỗi những ngày dài vô tận, ta sẽ k0 bao giờ đủ già để có thể sống và nhìn thấy con đường cùng của nó. Vậy thì ý nghĩa của cuộc sống nằm ở đâu? Chính là trên đôi chân , trên con đường bạn đi, chỉ có điều  có nhìn nhận nó là điều ý nghĩa hay k0 mờ thôi.


Tôi đã trải qua những năm tháng chống trọi với căn bệnh tàn ác,, có những lúc tôi tưởng chừng tôi gục xuống k0 thể nào đứng dậy. Tôi đã từng buông xuôi vì quá mệt mỏi vs căn bệnh qoái ác ấy. chả có gì to lớn vĩ đại bằng tình cảm dành cho nhau hết. Chính tình yêu thương của những người bên cạnh giúp tôi đủ nghị lực quên đi nỗi đau đớn giã rời xương tủy kia. Vậy thì cuộc sống cái gì làm con người vui vẻ hạnh phúc.. Sao phải nhìn người khác mờ so bì trong khi chính chúng ta mỗi người có một thứ vô cùng quý giá đó là được sống. Chỉ cần được sống được yêu thương k0 có gì phải buồn phiền suy nghĩ,,..


Tôi đã phạm rất nhiều sai lầm trong đời. Nhưng mà tôi k0 quay đầu lại để trách cứ bản thân. Những điều tôi đã làm, những thứ đã xảy ra, tôi k0 thay đổi được nữa, chỉ có thể học cách thay đổi suy nghĩ của mình để nhìn mọi thứ đơn giản hơn. K0 phải lúc nào tôi cũng làm được điều đó nhưng ít ra tôi biết mình đang cố gắng mỗi ngày.




Tôi đã lớn và trưởng thành hơn sau những cú vấp ngã ấy. Tôi trân trọng sức khỏe của mình và biết quý trọng tình cảm của người thân hơn bất cứ thứ thứ..Tôi k0 còn là cô bé thơ dại ngày xưa, luôn tự cho mình cái quyền làm tổn thương bản thân nữa, tôi đã biết yêu cuộc sống của mình nhiều hơn. Người khác có thể làm tổn thương tôi nhưng tôi sẽ k0 cho phép mình làm tổn thương chính tôi. .


Có nhiều đêm tôi ngồi đối diện với chính mình rồi tự hỏi những kí ức của những ngày đã cũ và của hôm nay liệu có đủ ấm để hong trái tim tôi suốt cuộc đời còn lại? , sẽ chẳng bao giờ tôi có thể ngưng nói lời cảm ơn tới những con người đang cùng tôi sát cánh ấy. Tôi chưa bao giờ hoài nghi về những yêu thương tôi đang có,


Có lẽ những đổi thay trong cuộc sống đã khiến tôi phải dịch chuyển, ngay cả những suy nghĩ của mình. , thật ra tôi k0 muốn dịch chuyển, tôi chỉ muốn uyển chuyển xê dịch nó sang một nơi nào đó để cuộc sống của tôi tốt đẹp hơn.!


Suy cho cùng thì, dẫu có trót mang trong mình sự nghiệt ngã của một trái tim đầy đa cảm và một kí ức từng chất chứa đầy những giọt nước mắt trong trẻo , thì tôi vẫn muốn cảm ơn những đắng cay và ngọt ngào của những ngày đã qua ấy, để nhận thức rõ được một điều rằng: Tôi đã sống những ngày  trọn vẹn và hạnh phúc bên những người tôi yêu.. Một trái tim để sống và một tấm lòng để yêu thương .!


.

.